Lâm Vĩnh Thế
Cuối
tháng 4-1975, do hoàn cảnh gia đình, tôi đã không di tản. Ở lại Việt Nam, cũng như bao nhiêu người
khác, tôi phải tiếp tục làm việc để sống sót trong chế độ mới. Tôi tiếp tục đảm nhận chức vụ Thư Viện Trưởng
của Trường Đại Học Sư Phạm Sài Gòn (nay đã bị đổi tên). Trong thời gian này, hai Trường Đại Học Sư Phạm
(ĐHSP) của Hà Nội và Sài Gòn là hai trường kết nghĩa. Thư viện của hai trường thường xuyên trao đổi
các tài liệu quý cho nhau. Thư Viện Trưởng
của ĐHSP Hà Nội (cơ sở 1, ở Ô Cầu Giấy) lúc đó là anh Đ.Đ.H. Mỗi lần anh H. vào Sài Gòn nhận sách hoặc biếu
sách, tôi đều làm việc trực tiếp với anh, và mời anh về nhà tôi ăn cơm với vợ
chồng tôi, và đưa anh đi chơi, mua sắm trong thành phố. Trong những lần đi chơi với nhau như vậy, tôi
và anh H. đã nói chuyện, tâm tình với nhau rất nhiều về mọi vấn đề và chuyện
không tránh được đã xảy ra: chúng tôi trở thành một đôi bạn thân. Tình bạn này đã tiếp tục cho mãi đến ngày hôm
nay (2019). Năm 1979, Anh Tư của tôi từ
Canada đã gởi giấy bảo lãnh về cho gia đình tôi và tôi đã nộp hồ sơ xin xuất cảnh
đi Canada với Phòng Công Tác Người Nước Ngoài (văn phòng ở đường Nguyễn Du,
ngay tai ngôi nhà đã từng là Tòa Đại Sứ của Canada trước năm 1975). Mọi việc còn đang trong tình trạng chờ cứu
xét thì xảy ra một chuyện bất ngờ: tôi được Ban Giám Hiệu cử đi công tác tại Hà
Nội, tham dự một hội nghị dành cho các Trưởng Phòng Thư Viện của các Trường ĐHSP
trên toàn quốc vào đầu tháng 1-1980. Bài
viết này sẽ hoàn toàn không đề cập đến nội dung của hội nghị mà đặt trọng tâm
vào những chuyện mắt thấy tai nghe về khung cảnh và nếp sống của người dân Hà Nội
tại thời điểm đó.