Lâm Vĩnh-Thế
Nguời xua
đa từng nói: “Thời gian qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ.” Bây giờ tôi mới thấy là câu nói đó
rất đúng. Thấm thoát mà đã hơn sáu muoi
năm trôi qua kể từ ngày tôi trúng tuyển kỳ thi vào lớp Đệ Thất của Truờng Trung
học Petrus Trương Vĩnh Ký vào năm 1953 và hơn nửa thế kỷ sau khi tôi rời Truờng
vào năm 1960 để tiếp tục học lên ở bậc đại học.
Thời gian bảy năm theo học tại ngôi truờng thân yêu đó đã để lại trong
tâm hồn tôi những kỷ niệm sâu đậm mà suốt cuộc đời này tôi sẽ khó có thể quên
đuợc. Từ lâu tôi đã muốn ghi lại những
gì còn nhớ đuợc về ngôi truờng, về những kỷ niệm với các thầy cô, với bạn bè
nhưng cứ lần lữa mải vì rất nhiều lý do, chủ quan cũng có mà khách quan cũng
có. Truớc năm 1975, bạn bè gặp nhau
tương đối dễ dàng, những lúc như vậy mặc sức mà nhắc chuyện truờng xua, thầy
cô, bạn cũ, đâu thấy cần phải ghi lại trên giấy làm gì. Sau năm 1975, lúc còn ở trong nuớc, bạn bè
tản lạc, nhìn chung quanh chỉ thấy những xa lạ, tâm trí chỉ xoay quanh một chữ
“đi,” thử hỏi còn lòng dạ nào mà ngồi ghi lại những kỷ niệm về những ngày xua
thân ái đó. Ra khỏi nuớc, trong một thời
gian khá dài, chuyện cơm áo cho bản thân và gia đinh trong một môi truờng mới
với nhiều thử thách, kỷ niệm xưa lại bị nhận chìm vào tiềm thức. Bây giờ, sau khi đã nghĩ hưu, đã buớc vào
tuổi “thất thập cổ lai hi” này, nếu không ghi lại thì còn đợi đến bao giờ
nữa. Nghĩ như vậy, tôi cố gắng đưa tâm
tư trở về khung thời gian cũ, tìm lại những khuôn mặt thân thương của thầy cô
và bạn bè ngày xưa trong những kỷ niệm vui buồn duới mái truờng thân yêu. Xin mời các bạn cùng tôi làm một chuyến ”du
hành xuyên thời gian” để trở về những năm đầu của thập niên 50 của thế kỷ
truớc.