Lâm Vĩnh-Thế
Từ rất
nhiều năm nay, tại hải ngoại, khi nhắc lại chuyện giáo dục tai Miền Nam trước
1975, nói đến các trường trung học lớn, đa số mọi người chỉ nói về các trường
Petrus Ký, Gia Long, Chu Văn An, Trưng Vương ở Sài Gòn, hay Nguyễn Đình Chiểu,
Lê Ngọc Hân ở Mỹ Tho, hay Phan Thanh Giản, Đoàn Thị Điểm ở Cần Thơ, hay Quốc Học,
Đồng Khánh ở Huế, ít thấy ai nhắc đến tên Trường Trung Học Kiểu Mẫu Thủ Đức
(THKMTĐ), trực thuộc Đại Học Sư Phạm Sài Gòn (ĐHSPSG), mặc dù ngôi trường này
đã có mặt từ năm 1965, nghĩa là đã hoạt động được đúng 10 năm, và đã có những cống
hiến rất quan trọng cho hệ thống giáo dục của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH). Người
viết bài này, đã từng phục vụ tại THKMTĐ một thời gian khá dài (1966-1971) với
tư cách giáo sư môn Kiến Thức Xã Hội (tên gọi mới của môn Sử Địa tại Trường) và
Quản Thủ Thư Viện, cố gắng giới thiệu những nét đặc biệt của trường THKMTĐ khiến
nó trở thành biểu tượng của một đường lối và phương pháp giáo dục thật sự tân
tiến của VNCH.