Lâm Vĩnh-Thế, M.L.S.
Librarian Emeritus
Viện Đại Học Saskatchewan
CANADA
Từ
một học sinh của Trường Trung Học Petrus Trương Vĩnh Ký (1953-1960), kế tiếp là
sinh viên Khóa 3, Ban Sử Địa, Trường Đại Học Sư Phạm Sài Gòn (ĐHSPSG,
1960-1963), và 3 năm là học viên của Hội Việt Mỹ tại Sài Gòn (1966-1969), tôi
đã hoc tiếng Anh, một cách chính quy, trong 13 năm. Tháng 8-1971, tôi được học bổng của USAID
(United States Agency for International Development) đi du học Hoa kỳ trong gần
2 năm (từ tháng 8-1971 cho đến tháng 5-1973), và trong hai năm này, tôi đã
không những thật sự học một ngành nghề hoàn toàn bằng tiếng Anh, mà còn sinh sống
và làm việc trong một môi trường thuần tiếng Anh. Và sau hết, từ tháng 4-1982, tôi thật sự sống
và làm việc trong một thời gian thật dài, đến 42 năm, dài hơn cả thời gian tôi
sống tại Việt Nam (chỉ có 40 năm, 1941-1981), mà phần lớn là ở vị trí của một cấp
chỉ huy, tại phần đất của Canada nói tiếng Anh.
Bài viết này cố gắng ghi lại những gì mà, ở tuổi 83 này, tôi còn nhớ được
về cái duyên lành này của bản thân tôi với tiếng Anh.