Lâm Vĩnh-Thế, M.L.S.
Cựu Học Sinh Trường Trung Học Petrus Trương Vĩnh Ký, 1953-1960
Librarian Emeritus
Đại Hoc Saskatchewan
CANADA
Tôi là đứa con út trong gia đình. Ba Mẹ tôi sinh được tất cả 8 người con: 3 trai và 5 gái. Bốn người con lớn đều mất sớm. Ba người chị lớn, Chi Ba Sương, Chị Tư Thu, và Chị Năm Diệu, mất trong cùng một năm, lúc tôi chưa sinh ra, chỉ cách nhau trong vòng vài ba tháng, có lẽ vì bệnh đau màng óc (tiếng Pháp là Méningite, tiếng Anh là Meningitis) là một bệnh truyền nhiểm và không có thuốc chửa vào thời gian đó). Người con cả, Anh Hai Tường, mất năm 1944, lúc được độ trên 20 tưổi, và lúc đó tôi mới được có 3 tuổi. Bốn người con nhỏ còn lại đều đã sống được đến tuổi trưởng thành. Mẹ tôi muốn quên đi chuyện đau lòng mất 4 người con lớn, nên đã quyết định coi người con gái lớn còn lại là chị cả và bắt tất cả các con nhỏ còn lại goi là Chị Hai. Do đó bốn chị em tôi gồm: Chị Hai Lâm Nguyệt Anh (1933-2015),[1] Chị Ba Lâm Nguyệt Phương (1936- ), Anh Tư Lâm Vĩnh-Tế (1939-2000), và, tôi Lâm Vĩnh-Thế (1941-).
Mỗi khi trong nhà có chuyện chị em cần thảo luận với nhau, vì là em Út nên tôi luôn luôn ở vào thế chỉ ngồi nghe thôi, chả dám góp ý gì cả. Nhưng thật không ngờ, sau này, khi ra đời làm việc, tại Việt Nam cũng như tại Canada, tôi lại thường được giữ các chức vụ chỉ huy. Bài viết này là một cố gắng ghi lại những chuyện liên quan tới cái “số làm cấp chỉ huy của tôi,” mà bây giờ, ở tuổi 84 này, tôi vẫn còn nhớ được khá đầy đủ.