Lâm Vĩnh-Thế
Trước năm 1954, đại đa số người Việt Nam chưa hề nghe nói đến nước
Canada. Ngược lại, người Canada cũng
không hề quan tâm đến vùng Ðông Nam Á nói chung và Việt Nam nói riêng. Ngay trong thời gian Thế Chiến II còn đang
diễn ra ác liệt, quan điểm của chính phủ Canada là Canada chỉ nên tham chiến
chống lại Nhật Bản tại các khu vực có liên hệ trực tiếp đến quyền lợi của Canada
như một nước Bắc Mỹ, thí dụ như khu vực Bắc và Trung Thái Bình Dương, hơn là
tại các khu vực xa xôi như Ðông Nam Á.1 Riêng về Việt Nam thì đó là một quốc gia quá
xa xôi, hẻo lành đối với đa số người Canada.2 Nhưng rồi sự thờ ơ nầy đã dần dà được thay
thế bởi một mối quan tâm càng ngày càng gia tăng do tình hình chính trị sôi
động trong vùng, cụ thể là do phong trào dành độc lập dấy lên như một hậu quả
tất nhiên của sự suy yếu của các thế lực đế quốc, thực dân trong vùng sau Thế
Chiến II, gợi lại hình ảnh của vùng bán đảo Balkan trong thời kỳ trước Thế
Chiến I.3 Trong bối cảnh đó,
cuộc giao tiếp đầu tiên giữa Việt Nam và Canada đã được thực hiện qua vai trò
của Canada như một thành viên trong Ủy Hội Quốc Tế Kiểm Soát Ðình Chiến do hiệp
định đình chiến được ký kết vào ngày 20-7-1954 tại Genève.