Vĩnh Nhơn
Ðôi Dòng
Tâm Sự:
Sáng sớm
ngày Thứ Sáu, 14-08-1998, tôi nhận được điện thoại của một người bạn cùng làm
việc tại Viện Ðại Học Saskatchewan trong thành phố Saskatoon nầy. Người bạn, anh Võ Thanh Xuân, báo tin buồn:
anh Thái Minh Kiệt đã mất vào lúc khoảng một giờ khuya. Người bạn được chị Kiệt báo tin vào lúc hai
giờ sáng và anh đã mất ngủ luôn. Tôi
bàng hoàng trước tin buồn nầy vì cứ nghĩ là anh Kiệt sẽ lại vượt qua được như
lần trước, cách đây hơn 4 năm. Tôi cảm
thấy chới với, hụt hẫng, không tin nổi, vì mới ngày hôm trước vẫn còn được tin
là tình trạng của Anh đã khá ổn định, Anh đã có thể ngủ được yên giấc. Vào đến sờ, tôi mở điện thư ra, đọc lại bức
điện thư Anh gửI cho tôi sáng ngày Thứ Hai, 29-06-1998 lúc 8 giờ 40. Dòng chữ cuối cùng trong bức điện thư vẫn còn
đây: "Hẹn gặp nhau khi đi Toronto về". Có ngờ đâu đó là "lờI nói" cuối
cùng của Anh vớI tôi. Vẫn biết cuộc đờI
là vô thường nhưng phải nói là tôi chưa chuẩn bị đày đủ để có thể chấp nhận nổi
cái vô thường nầy. Hôm nay, ngồi đây
viết mấy dòng nầy, tôi vẫn chưa quên được cái hẹn của Anh, Anh Kiệt ơi ! Tôi vẫn còn muốn được có cái cơ hội để trách
Anh sao lỗI hẹn.