Cựu Học Sinh Trường Trung Học Petrus Trương Vĩnh Ký, 1953-1960
Cựu
Giáo Sư Trưởng Ban
Ban
Thư Viện Học, Phân Khoa Văn Học và Khoa Học Nhân Văn
Đại
Học Vạn Hạnh, 1974-1975
Librarian
Emeritus
Đại
Học Saskatchewan
CANADA
Người xưa đã từng sử dụng khá nhiều hình tượng để diễn
tả ý niệm thời gian qua mau: như “bóng câu qua cửa sổ,” như
“một giấc Nam Kha,” như “công danh chưa chín một nồi
kê,” vv và vv. Khi còn trẻ, phần
lớn chúng ta đều có nghe những câu này, nhưng thật sự tâm đắc thì chắc nhiều phần
là không có. Bây giờ thì chắc hẳn phần lớn
chúng ta đều đã tâm đắc. Vì trên thực tế,
những chú bé 12-13 tuổi của Lớp Đệ Thất F (niên khóa 1953-1954) của Trường
Trung Học Petrus Trương Vĩnh Ký ở Sài Gòn, ngày nay, ở năm 2025 này, nếu còn tại
thế, đều đã là những lão niên ở tuổi “bát tuần” hết cả rồi. Và, cũng giống như các thế hệ đàn anh trước
đây, bây giờ chúng ta lúc nào cũng nhìn về quá khứ, và trân trọng những kỷ niệm
mà chúng ta đã từng chia xẻ một cách rất hạnh phúc với bạn bè đồng lớp,
đồng môn. Bài viết này cố gắng ghi lại
những gì mà, ở tuổi 84 này, tôi còn nhớ được về “những ngày xưa thân ái” nay
đã trở thành một thứ hành trang kỷ niệm quý báu, không bao giờ có thể quên được
nữa, mà tôi sẽ mang theo trong suốt nhũng năm tháng còn lại của cuộc đời.