Lâm Vĩnh
Thế
Ðọc sách báo, thơ văn, chúng ta thấy rất nhiều tác giả
nói về quê ngoại với tình cảm rất sâu đậm.
Tại sao ít nói về quê nội, mà thường nói về quê ngoai? Theo thiển ý, đây chính là do một đặc tính
của văn hóa cổ truyền của dân tộc Việt.
Theo phong tục Việt, người phụ nữ khi lập gia đình thì về sống bên nhà
chồng. Khi có con cái, hai vợ chồng có
thể ra riêng nhưng vẫn sống ở quê chồng.
Các đứa con sống và lớn lên tại quê nội.
Lâu lâu mới có dịp theo mẹ về quê ngoại.
Ðối với trẻ con, quê ngoại mang lại nhiều điều mới lạ, hấp dẫn, chớ
không phải như quê nội là nơi chúng sống hàng ngày đã trở thành quá quen
thuộc. Ðối với ông bà, vì lâu mới được
gặp các cháu, ông bà ngoại, và dĩ nhiên nhứt là Bà Ngoại, thường cưng chiều các
cháu. Tất cả những điều nầy đã tổng hợp
lại và tạo nên cái tình cảm quyến luyến, thương yêu quê ngoại nhiều hơn nơi trẻ
con. Do đó, đối với đứa trẻ, quê ngoại
thường được ghi đậm nét hơn trong tâm tưởng.
Về sau, lớn lên, khi viết văn, làm thơ, họ khó tránh khỏi nhớ và nói về
quê ngoại một cách đậm đà tình cảm. Về
phần tôi, khi tôi chào đời, Bà Ngoại tôi đã ngoài 70 tuổi. Tôi không có những kỷ niệm được Ngoại cưng
chiều như nhiều người khác. Tuy vậy tôi
vẫn có nhiều kỷ niệm với Ngoại mà tôi không thể nào quên được.